Yêu Nữ Vương Phi Của Huyết Vương

Chương 42: Thiên Tình Cổ

BooMew

28/09/2019

" Sư Phụ... Có..có cách nào loại trừ cổ này không ? "

Lâm Thiên Y giọng nói không kiềm được run rẩy mà nói với Độc Thánh Tôn, nàng vốn là người trầm tính, việc gì cũng nhìn rồi làm ngơ! Nhưng hôm nay biểu hiện của nàng chính là sự lo lắng sợ hãi nên Độc Thánh Tôn càng thêm tò mò thân phận của tên nam nhân hôn mê bất tỉnh này ( ông đang nhắc đến Nhuệ Thừa Minh đó. )

Độc Thánh Tôn nghĩ nghĩ lại nói.

" Độc này không gây chết người, nhưng lại dày vò người không ít! "

Lâm Thiên Y nuốt cay nuốt hận trong lòng về kể đã ra tay với Nhuệ Thừa Minh, nàng hai mắt ửng đó hỏi.

" Sư phụ có thể nói rõ hơn về loại cổ này và cả cách giải cổ không ? "

Độc Thánh Tôn nhếch mép cười, cũng không giấu diếm nói.

" Tên của cổ này là Thiên Tình Cổ. Cổ cũng như tên vậy! Đây là loại cổ do bạn của lão sư ta chế ra! Phải nói là kẻ thù chế ra mới đúng!"

Lâm Thiên Y nhíu mày, nhưng vẫn kiềm chế nhẹ giọng nói.

" Còn cách giải? "

" Đơn giản mà nói, kiếm được một người hắn tâm tâm niệm niệm muốn ở với người đó cả một đời và ngược lại người đó cũng như thế! Hai người sẽ bên nhau đại loại như động phòng " nói đến đây Độc Thánh Tôn không khỏi bật cười, lúc xưa hai người luôn cạnh tranh nhau, càng không nghĩ cách giải độc của hắn lại là thật! Cái gì mà yêu nhau thật lòng haizzz.

Lâm Thiên Y há hốc mồm, nàng với hắn chưa thành thân sao... Sao mà động phòng !?

Độc Thánh Tôn lại nói tiếp.

" Sau đêm mặn nồng đó nhất định uống đơn dược ta kê suốt một tháng thì cổ độc đó sẽ tan! Chỉ là hắn ta đủ kiên cường nhĩ? Loại cổ này tuy giải cổ cực đơn giản nhưng nó là loại cổ gây đau đớn và mất khống chế nhất ta biết đấy! Hơn hai mươi năm qua rốt cuộc hắn chịu đựng làm sao nhĩ ? "

Lâm Thiên Y nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm Nhuệ Thừa Minh trên giường đó, không khỏi đau lòng lại nghĩ...

Cái gọi là được trọng sinh sống lại thì phải trải qua gian khổ, thì nàng xác định chắc chắn phải thấy được người nàng yêu thương trân trọng chịu khổ, sau đó chính nàng đi tìm cách giải quyết sao ? Tại sao không đem những thứ gian nan khổ cực đó đều đặt lên người nàng đi. . .

•••••••



Âu Dương Chí vô hồn nhìn về phía xa vời ngoài cửa sổ kia, không khỏi cười khổ. Nếu bây giờ hắn chạy đi bắt cóc nàng thì liệu có thể giữ được nàng không ? Liệu có thế bên nàng không ?

Tại sao hắn lại thấy đau đơn khi nghe đến nàng sẽ thành thân, mà chính người cùng nàng bái đường thành thân kia lại không phải là hắn.

Hắn nên làm gì. . . nên làm gì mới có được nàng. . . phải làm gì đây.

Đang suy nghĩ thì bổng nhiên " Cốc Cốc Cốc " tiếng gõ cửa vang lên, Âu Dương Chí cũng giật mình thoát khỏi suy nghĩ bấy lâu của hắn, âm thanh cương nghị vang lên.

" Vào đi! "

Đoàn Quan ( Thị vệ thân cận ) trên tay bưng chén thuốc vừa sắc xong đi vào.

" Thiếu Gia, đến lúc người dùng thuốc rồi! "

Âu Dương Chí không nói gì, chỉ đưa tay bưng lên chén thuốc đó mà uống hết một lần.

Đoàn Quan vẫn đứng đó, nhìn chằm chằm Âu Dương Chí không nói gì.

Âu Dương Chí mới ngẩng đầu nhìn Đoàn Quan nói.

" Ngươi theo ta chắc cũng hơn mười năm rồi nhĩ ? "

Đoàn Quan nói.

" Vâng Thiếu Gia, mười năm trước nếu không có người giúp đỡ! Thì thuộc hạ biết đâu đã chết bên đâu đó rồi. "

Âu Dương Chí nhếch mép cười.

" Ngươi xứng đáng để ta cứu! "

Dứt câu lại không nói gì nữa, Âu Dương Chí lại nhìn về phía cửa sổ mả không hề xoay lại nhìn Đoàn Quan một lần nào nữa.



Đoàn Quan đứng đó, nhìn bóng dáng lẻ loi của Âu Dương Chí, con ngươi lạnh băng không gợn sòn của hắn lúc này lại hiện lên sự bi thương ít khi thấy.

Đứng đó một lúc, thu hết mọi cảm xúc không nên có của hắn, Đoàn Quan mới nhẹ nhàng bước ra ngoài.

•••••

Lúc này, Phủ Huyết Vương ở Kinh Châu có cả một đoàn người đi vào.

Linh Đàm thở ra nhẹ một hơi, vốn phải dùng mười ngày đi đường mới đến cũng may là Lý Công Công cũng muốn gấp rút đến Kinh Châu vì thế ngoài mấy vật nặng thì ai cũng dùng khinh công đến. Mắc dù hắn phải cổng Lý Công Công hơi nặng một chút nhưng miễn sao không trễ nải công việc của Gia hắn chịu nổi.

" Lý Công Công, hôm nay ngài cứ ở lại đây nghĩ ngơi trước đi đã. Đợi ngày mai chúng ta cùng với Gia hả đi đến Lâm Gia truyền Thánh Chỉ. "

Lý Công Công gật đầu cái xin lui, thật ra ông cũng rất mệt mỏi. Từ mười ngày thành ba ngày thì đúng là hơi bị quá sức của ông, dù có được người ta cổng, nhưng ông tủi đã già sức cũng đã yếu nên làm sau chịu nổi.

Sau khi ăn uống xong Lý Công Công cũng nhanh chống đi nghĩ ngơi.

Mặc khác, Linh Đàm lại đứng ngồi không yên! Đã hơn 3 canh giờ sau khi đến đây, hắn vẫn chưa thấy gia về rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. . .

•••••

Miếu Tiên Phong.

Nhuệ Thừa Minh vốn đang hôn mê, thì lúc này mí mắt giật giật đôi mắt nhắm chặt cũng he hé mở ra.

Lâm Thiên Y ngồi bên cạnh đợi đến hai mắt rưng rưng như thể nếu hắn còn không tỉnh nàng sẽ khóc mất.

" Ngươi tỉnh... " Lâm Thiên Y rốt cuộc cũng thở nhẹ ra một hơi.

Nhuệ Thừa Minh mở mắt nhìn Lâm Thiên Y cái gì cũng không nói được, con ngươi không chút gợn sóng của hắn hiện lên vẻ thống khổ hối hận, một lúc mấp máy môi định nói thì Lâm Thiên Y đã chen ngang.

" Uống chén thuốc này đi! Rồi có gì chúng ta nói chuyện sau! "

Nhuệ Thừa Minh bưng chén thuốc trên tay, mày nhíu chặt ực ực uống hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Nữ Vương Phi Của Huyết Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook