Cố Tiểu Tây
Đánh giá: 8/10 từ 9 lượt
Bạn đang đọc truyện Cố Tiểu Tây của tác giả Khuyết Danh.
Trích đoạn:
"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!".
"Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?".
"Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!".
Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi.
Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt.
Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại.
Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói.
Cô nhìn mình chằm chằm ngón tay củ cải thô ráp, bờ môi run rẩy: "Mình đã sống lại?".
Nếu yêu thích truyện trọng sinh, bạn có thể đọc thêm Vô Tận Đan Điền hay Dục Tiên Đồ.
Trích đoạn:
"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!".
"Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?".
"Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!".
Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi.
Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt.
Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại.
Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói.
Cô nhìn mình chằm chằm ngón tay củ cải thô ráp, bờ môi run rẩy: "Mình đã sống lại?".
Nếu yêu thích truyện trọng sinh, bạn có thể đọc thêm Vô Tận Đan Điền hay Dục Tiên Đồ.
5 chương mới nhất truyện Cố Tiểu Tây
Danh sách chương truyện Cố Tiểu Tây
- Chương 121 - Chương 121
- Chương 122 - Chương 122
- Chương 123 - Chương 123
- Chương 124 - Chương 124
- Chương 125 - Chương 125
- Chương 126 - Chương 126
- Chương 127 - Chương 127
- Chương 128 - Chương 128
- Chương 129 - Chương 129
- Chương 130 - Chương 130
- Chương 131 - Chương 131
- Chương 132 - Chương 132
- Chương 133 - Chương 133
- Chương 134 - Chương 134
- Chương 135 - Chương 135
- Chương 136 - Chương 136
- Chương 137 - Chương 137
- Chương 138 - Chương 138
- Chương 139 - Chương 139
- Chương 140 - Chương 140
- Chương 141 - Chương 141
- Chương 142 - Chương 142
- Chương 143 - Chương 143
- Chương 144 - Chương 144
- Chương 145 - Chương 145
- Chương 146 - Chương 146
- Chương 147 - Chương 147
- Chương 148 - Chương 148
- Chương 149 - Chương 149
- Chương 150 - Chương 150