Thiên Mệnh Vi Hoàng
Văn án
Lục Minh Thư chưa bao giờ tin mệnh.
Phụ thân tái hôn, thời điểm cửa nát nhà tan không tin, thời điểm bị ném đi sơn cốc tự sinh tự diệt vẫn không tin.
Thời điểm không có tài nguyên khó có thể tu luyện cũng không tin, thời điểm đối mặt với ngàn người lại càng không tin.
Từ trong bụi bặm bò lên từng chút lại từng chút, một đường đi thẳng lên trời cao, thiên hạ ghé mắt!
Nếu công đạo không đến, ta tự mình đi lấy.
Nếu vận mệnh không chiếu cố, ta giết ra một con đường sống.
Thiên mệnh thì làm sao, ta tự thành hoàng! “Thật sự là một nữ nhân vô tình, ta vào sinh ra tử vì ngươi, vì ngươi cơ quan tính tẫn, vì ngươi mà đối địch với cả thiên hạ, ngươi thật sự không cảm động một chút nào sao?”
“Đúng thế, ta chính là một nữ nhân vô tình, vậy ngươi thích ta ở điểm nào đây?”