Truy Thê Đừng Nhắc Tới Thể Diện
Trong thành Trường An, ta nổi tiếng phóng khoáng, từ nhỏ theo cha xuôi Nam ngược Bắc, cưỡi ngựa bắn cung, bàn chuyện làm ăn, không có gì làm khó được Đường Nghiên ta.
Năm 16 tuổi, ta đến tuổi bàn chuyện chung thân đại sự, liền gặp đối thủ rồi.
Lão Nhị nhà Vương Thúc đuổi theo ta một vòng kinh thành, nói muốn cưới ta.
Ta nói không gả, ta đâu ngu mà trói mình ở xó nhà làm mẹ hiền dâu thảo.
Hắn lại nói, ta không gả cũng được, vậy hắn gả cho ta.
Làm ơn đi, Vương Lão Nhị, hai cái này thì có khác gì nhau? Ta liếc mắt khinh thường không đáp.
Hắn ở một bên đập bàn giãy giụa, nói ta nhất định phải gả, dù sao trin.h ti.ết của hắn đã nằm trong tay ta rồi...
Ta "..?."
Cái mông hắn năm 4 tuổi, tròn méo ngang dọc như thế nào ta sớm đã quên, thế mà hắn còn không biết xấu hổ nói cái gì mà tri.nh, cái gì mà tiết???
Hắn lại cười hehe nói: "Không nhớ cũng không sao, gả cho ta đi, ngày nào cũng cho nàng xem đủ..."
Vương đầu heo, tiết tháo ngươi đâu rồi hả?????