Anh Trai Nhà Bên
Khi Tuyết Trúc còn nhỏ, cô thích nhất sang nhà anh trai ở đối diện chơi.
Anh mặc một bộ đồng phục học sinh màu xanh lam, ngồi đọc sách dưới bóng cây ở tầng dưới của khu tập thể.
Có ánh sáng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống khuôn mặt tuấn tú của anh, cũng chiếu vào trái tim cô.
Dù cho nhiều năm sau, anh đã mặc vest và đi giày da, nhưng bộ đồng phục học sinh ấy vẫn chiếm trọn những ký ức đẹp đẽ của cô suốt cả tuổi thanh xuân
-
Nhiều năm sau gặp lại, Tuyết Trúc đến nhà anh làm khách.
Cô biết mình không thể quậy phá như hồi nhỏ nữa, không đi lại lung tung hay lục lọi đồ đạc, chỉ lặng lẽ ngồi trên ghế sofa uống nước, ngay cả đồ ăn vặt mà cô thích từ nhỏ cũng không động vào.
Anh đã mua một bàn đồ ăn vặt mà cô thích dựa theo trí nhớ, nhưng cô lại không động vào một miếng nào, lông mày cô cụp xuống, cổ trắng nõn và mềm mại, ngoan ngoãn mà gò bó, hai tay cô đặt trên đầu gối, vân vê vành cốc giấy in dấu son môi anh đào của mình.
Người đàn ông bình tĩnh ngước mắt lên, yết hầu của anh khẽ trượt xuống, đối mặt với em gái hàng xóm mà anh đã nhìn cô lớn lên, ký ức với cô dần dần trở nên rõ ràng, có thứ gì đó mơ hồ tác động lên anh, làm anh đột nhiên không biết phải làm sao.
-
Một lần nào đó Mạnh Dữ Ninh uống rất nhiều rượu, một người đàn ông say khướt đột nhiên mất năng lực tự chủ và hỏi vợ: "Tiểu Trúc, ngày mai anh nên mặc gì đi làm?"
Tuyết Trúc nói không chút do dự: "Mặc gì cũng được mà. Anh mặc gì cũng đẹp."
Mạnh Dữ Ninh không hài lòng với câu trả lời này, bướng bỉnh như một đứa trẻ: "Cái nào đẹp nhất?"
Tuyết Trúc im lặng một lúc lâu rồi đột nhiên nói: "Bộ đồng phục học sinh màu xanh lam."
Mạnh Dữ Ninh cũng im lặng hồi lâu, đột nhiên nói nhỏ: "Nhưng anh mặc đồng phục đi làm sẽ bị đồng nghiệp chê cười."
Hình như anh hơi ấm ức.
Tuyết Trúc cạn lời: "Em không bảo anh mặc mà."
"Nhưng anh có thể mặc ở nhà." Anh lại ngồi dậy trên giường, đột nhiên cúi người gượng cười với cô.