Tài Quyết

Dị Giới

Nguồn: Sưu Tàm

61,160

Dừng

00:00:00 21/04/2013

Tài Quyết

Đánh giá: 7.4/10 từ 4 lượt
Bạn đang đọc truyện Tài Quyết của tác giả Thất Thập Nhị Biên trên trang đọc truyện online. Chính đông, trời rét đậm, từng phiến bông tuyết lớn tựa như lông ngỗng nhẹ nhàng rơi xuống, khắp đại địa rộng lớn cùng với núi non hùng vĩ đều được bao phủ trong một tấm chăn tuyết khổng lồ. Thoạt nhìn, cả thế giới dường như chỉ là một mảng trắng xóa.Một trận vó ngựa dồn dập vang lên. Đường chân trời mịt mù tuyết lạnh bỗng đâu xuất hiện vài chấm đen.Đó chính là một đội kỵ sĩ đang phóng ngựa như điên. Bên ngoài là bảy gã kỵ sĩ áo đen, đang hộ vệ chung quanh một ông lão đang ôm nam hài ốm yếu cùng với một vị nữ tử áo trắng xinh đẹp.Bọn họ có lẽ đã đã chiến đấu kịch liệt trên đường đến đây, không chỉ trên người các kỵ sĩ đầy vết thương, áo giáp cũng ngập tràn vết phủ mà ngay cả chiến mã cũng mồ hôi đầm đìa, mũi khì hơi trắng xóaĐoàn người lao khỏi đường chân trời, theo sườn núi ngập tuyết mà chạy như điên xuống.Chiến mã dưới sự thúc giục của kỵ sĩ, ra sức phi về phía trước. Vó ngựa dập dồn, đạp tuyết dưới chân tung lên thành từng mảnh.Chạy được khoảng hai, ba trăm mét, bỗng nhiên từ đường chân trời phía sau bay đến hàng trăm, hàng nghìn mũi tên. Những mũi tên này lúc đầu vốn chỉ là những đốm đen nhỏ, chỉ trong tích tắc đã giống như một thác nước khổng lồ, trút xuống đầu đoàn kỵ sĩ đang điên cuồng phi nước kiệu.“Sưu, sưu, sưu”Tiếng rít nặng nề pha lẫn lạnh lùng, tại khung cảnh tuyết rơi bạc ngàn này, nó giống như tiếng của tử thần đang ca xướng.Hộ thuẫn giương lên, trường kiếm bay múa che kín thân thể, nhưng những kỵ sĩ đang đào tẩu này cũng không thể ngăn cơn mưa tên này trút vào chiến mã.Chỉ nghe thấy vài tiếng ngựa hí thảm, chiến mã của ba gã kỵ sĩ phía sau cùng trúng tên, đồng thời quỵ xuống. Quán tính cực lớn khiến cho thân thể chiến mã trượt một vệt dài trên tuyết, bụi tuyết cùng bùn đất bị hất tung lên, hỗn tạp trong không trung. Nhưng mấy vị kỵ sĩ kia không hoảng loạn một chút nào. Ngay khi chiến mã vừa quỵ xuống, bọn họ không cần nghĩ ngợi mà lập tức tung người lên không, lộn một vòng rồi vững vàng tiếp đất. Kỵ sĩ chạy phía trước không có dừng lại, mà ba vị kỵ sĩ rơi xuống cũng không có liếc mắt nhìn đồng bọn một cái. Ngay khi vừa rơi xuống đất, bọn họ đồng thời xoay người, tạo thành trận hình tam giác, một người đứng trước, hai người ở phía sau.Cự thuần cắm sâu vào mặt tuyết trước mặt, đồng thời ba vị kỵ sĩ đồng thanh hét to, trường kiếm từ đỉnh đầu trảm xuống, ngân mang từ thân kiếm ảo hóa thành hình bán nguyệt trắng như tuyết.Trong tiếng gầm phẫn nộ, ba đạo kiếm mang phá không bay ra.Oanh! Chỉ nghe thấy một tiếng nổ mạnh. Ba con hổ ngưng kết từ hào quang bỗng đâu xuất hiện trước mặt các kỵ sĩ, giương nanh múa vuốt vồ tới, tức thì bị ba đạo kiếm mang chém tan tàn, hóa thành vô số điểm sang phiêu phù trong không khí, từ từ biến mất.Bất quá, ba con hổ kia vừa tiêu tán thì ngay lập tức ba con quang hổ ( Hổ tạo từ ánh sáng ) không biết từ đâu bỗng nhảy tới. Chúng nó nương theo gió tuyết, tựa như kinh lôi vồ đến, húc mạnh vào cự thuẫn trước mặt ba vị kỵ sĩ.Lại một tiếng nổ kinh thiên.Các kỵ sĩ sau khi phát động kiếm mang xong ngay lập tức đỡ lấy cự thuẫn, chân đạp mạnh, nghiêng người dùng toàn lực chống lại sự va chạm của ba con quang hổ.Trên cánh đồng tuyết trắng bạt ngàn, ba làn sóng vô hình mà trung tâm là ba vị kỵ sĩ nhanh chóng tỏa ra. Tuyết chung quanh bị hất tung lên, ở trên không cuộn thành một trận gió xoáy trắng toát, càng bay càng cao. Cuối cùng, ngay chính giữa phình lên, dưới sự kích thích của một đoàn ánh sáng đa sắc, rốt cục cũng nổ tung, chấn văng tứ phía.Một mét, mười mét, hai mươi métDưới sự trùng kích của đa sắc quang hổ, tấm chắn của ba vị kỵ sĩ trong khoảnh khắc đã bị hư hỏng nghiêm trọng, lực trùng kích khủng khiếp không chỉ đánh bọn họ phải lui hơn hai mươi mét, mà còn khiến cho áo giáp của họ rách toạt, lộ ra ba cơ thể tràn đầy vết chém nhưng đồng thời cũng cường tráng tựa như nham thạch.A uồm, quang hổ gầm một tiếng không cam long, bất đắc dĩ hóa thành lưu quang, tiêu tiêu tán tán.Ba vị kỵ sĩ thả tấm chắn xuống, áo giáp trên người họ đã bị chấn thành phấn mạt, máu tươi đỏ sẫm từ thấy khiếu tuôn ra, hiển nhiên họ đã bị thương rất nặng.( Thất khiếu : Hai tai, hai mũi, hai mắt, miệng. )Nhưng bọn họ lại giống như không có việc gì, lẳng lặng đứng đó, giương mắt nhìn về phía triền núi.Tiếng vó ngựa như sấm dậy, sau một lúc, hằng hà sa số kỵ sĩ xuất hiện, trướng mâu trên tay tựa như rừng chông, giống như một trận thủy triều đen từ chân trời ầm ầm cuộn lại.Từ trên cao vọng xuống cánh đồng tuyết bạt ngàn này, đoàn kỵ binh kia trải dài gần như vô tận, nhìn không thấy cuối. Tuy là có ưu thế tuyệt đối về số lượng, nhưng những kỵ sĩ truy kích cũng không kềm được mà vô thức kéo dây cương, ghìm chiến mã lại. Nhất thời, vô số chiến mã chồm lên, hai chân trước đạp loạn trong không trung rồi hạ xuống, đoàn kỵ sĩ đều dừng bước.Ba vị kỵ sĩ áo đen lẳng lặng đứng trên triền núi. Như tường đồng vách sắt, đối mặt với thiên quân vạn mã.Mà phía sau bọn họ, vĩ nữ tử áo trắng cùng với vài vị kỵ sĩ khác đã phòng ngựa qua một sườn núi khác.“Hí hí hí……”Chiến mã hí lên, vị nữ tử áo trắng chợt ghìm cương, ngừng lại.Tuyết bay tán loạn, thiên địa vô thanh.Trước mặt, một con sông lớn vắt ngang con đường phía trước. Bây giờ đang là chính đông, mặt nước trên con sông lớn này đã đóng băng sâu đến hơn ba mét. Ngay lúc vị nữ tử áo trằng dừng lại, một kẽ nứt chợt xuất hiện, rồi nhanh chóng bao phủ khắp mặt sông. Đất bằng chấn động, tầng tầng băng đá như thủy tinh rơi, ầm ầm vỡ vụn.Phía dưới sông sóng dội mãnh liệt, từng tiếng rít điếc tai từ giữa những khe nứt phát ra. Cơn sóng dữ nghiền nát từng mảng băng, rồi cuốn lấy chúng, kéo về phía hạ du.Nữ tử áo trắng ngẩng đầu, nhìn về màn gió tuyết ở bờ bên kia. Cuồng phong gào thét, cuốn theo tuyết vũ, ở phía xa xa tạo thành tấm bình phong trắng xóa, bao phủ khắp thiên địa. Nhưng dường như tấm bình phong này đang bị một cỗ lực lượng vô hình mở ra. Một hồng y lão nhân không thấy rõ mặt đang chậm rãi đi đến. Dưới cảnh tuyết trắng ngập trời, bộ trường bào màu đỏ tươi trông hết sức chói mắt. Lão nhân chậm rãi đi tới.Một bước, hai bước…….Từ chân núi đến bờ sông là một đoạn khá dài, cho dù là phóng ngựa như điên cũng phải mất một khoảng thời gian khá lâu.Mà lão nhân kia, cứ hời hợt mà bước tới. Mỗi một bước đều như đạp nát hư không.Bảy bước…..tám bước…………..Qua chín bước, lão nhân đã đứng bên bờ sông, lúc này vẫn còn đang sóng gió ngút trời. Sau đó, hắn nhẹ nhàng phất tay.Mây tan, tuyết ngừng, gió nghỉ.Tiếng kèn nổi lên từ phía chân trời, tiếng thánh ca réo rắt cùng với dương quang vàng rực, xuyên qua mấy tầng mây, chiếu rọi xuống dòng sông đang cuồn cuộn sóng, rồi từ từ trải khắp bình nguyên ngập tuyết. Trời đất như phủ thêm một tầng hào quang thánh khiết.Thời gian, như đọng lại.………………….“Phịch.”Thấy đường phía trước đã bị chặn, một vị kỵ sĩ áo đen bỗng xoay người xuống ngựa, trường kiếm cắm xuống đất, hai tay đặt lên chuôi kiếm, hướng về phía nữ tử áo trắng quỳ một chân.Đầu gối cương thiết nện xuống nền đất khiến tuyết đọng tóe lên. Thấy động tác của vị kỵ sĩ áo đen này, truy binh ở ngọn núi đối diện nổi lên một trận rung động. Sự ồn ào của đám truy binh không có ảnh hưởng đến kỵ sĩ áo đen. Hắn cúi đầu xuống, tựa như muố nói cái gì. Ở phía sau hắn, mấy vị kỵ sĩ áo đen khác cũng dùng cùng một tư thế như trên, quỳ xuống. Ngay cả ba vị kỵ sĩ mất đi chiến mã lúc nãy cũng không ngoại lệ.Giờ phút này, cho dù là lão nhân phất tay dẹp yên gió tuyết hay là truy binh như hổ rình mồi phía sau cũng đều không được bảy vị kỵ sĩ để trong mắt. Bọn họ chỉ lẳng lặng nhìn vị nữ tử áo trắng ở trước mặt.Mặc hắc sắc chiến giáp, khi bọn họ tháo đầu khôi xuống, một đầu tóc dài cùng với con ngươi cũng đều có một màu đen quỷ mị. Cùng với phi phong và hoa văn màu đỏ trên khôi giáp, bọn họ bây giờ trông cứ như những đốm lửa đỏ đang thiêu đốt dưới vực sâu vạn trượng. Dáng người bọn họ so với bọn kỵ sĩ truy đuổi cũng không cao lớn hơn. Khi bọn họ dùng tư thế khiêm tốn quỳ xuống, thân hình của họ càng thêm trở nên nhỏ bé trên dải đất bao la tuyết phủ này.Nhưng mà, lưng bọn họ vẫn như trước, thẳng tắp.Tựa như lúc bọn họ cưỡi ngựa vung thương. Dưới ánh mắt của mọi người, vị nữ tử áo trắng khẽ gật đầu.Thời gian, như dừng lại thêm lần nữa.Đột nhiên, một luồng sát khí lăng liệt từ người những kỵ sĩ áo đen bùng lên, như hóa thành thực chất, phóng thẳng lên trời xanh. Từng đạo ánh sang đỏ từ dưới chân họ tỏa ra, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhiều, dần đưa bọn họ bao phủ trong một đoàn ánh sáng đỏ.Sau một lúc, đoàn ánh sang đỏ này co rút lại, hóa thành một ngọn lửa mãnh liệt, bám vào trên người họ. Bốn vị kỵ sĩ áo đen lên ngựa, rút thanh trường thương bên yên ngựa, quay đầu. Ba vị kỵ sĩ đứng ở dưới núi cũng đồng thời rút trường kiếm lên……“Quyết Tử lệnh!”“Điên rồi, bọn hắn điên mất rồi!”Tiếng hô kinh hãi từ phía bọn kỵ binh truy đuổi vang lên. Hí vang mấy tiếng, có mấy con chiến mã mất khống chế, hoảng sợ ***g lên.Yên lặng phút chốc, bảy vị kỵ sĩ áo đen bỗng nhiên động. Ba vị chạy bộ, bốn vị cưỡi ngựa.Người đi bộ tay giương cự thuẫn, tay cầm kiếm. Người cưỡi ngựa thì vung thương, từ trên sườn núi lao xuống. Chiến mã cường tráng giống như bị ngọn lửa từ trên người kỵ sĩ thiêu đốt, lúc nhảy lên không trung, bốn vó cùng với mắt chợt bùng lên ánh lửa.Chiến mã từ sườn núi lao xuống, đầu tiên là bước từng bước nhỏ, sau đó tốc độ càng lúc càng nhanh. Bờm trên cổ chiến mã tung bay theo gió. Gót sắt to như miệng bát đạp trên tuyết để lại dấu chân đen ngòm, hỗn mang nào là cỏ khô, bùn đất cùng tuyết đọng.Bầu trời vốn đã yên lặng, nay lại bắt đầu gió cuốn mây bay.Cuồng phong dày đặc như mây đen, hướng phía chân trời bay đi. Tuyết bị thổi bay tán loạn, che khuất tầm nhìn, ánh dương quang lập lòe sau mấy tầng mây. Bỗng nhiên một cột sáng bỗng nhiên biến mất, rồi lại hạ xuống dãy núi trên bình nguyên. Tựa như một cây đại thụ cao tận trời.Bảy vị kỵ sĩ áo đen, dưới mấy tầng lưu vân này, dưới đầy trời tuyết bay, dưới cột ánh sáng chiếu khắp đất trời này, mang theo một thân lửa đỏ tựa như lưu tinh, lao về phía kẻ địch đông hơn mình hàng mấy chục lần.“Pháp Lâm Đốn, tiến lên.”Cùng với tiếng gầm này, bảy cái bóng đen cùng lao vào trân địa của kẻ địch, hồng y lão nhân đang khoanh tay đứng ở bên bờ kia của con sông cũng phải chau mày. Truyện "Tài Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)Nữ tử áo trắng chậm rãi xuống ngựa, nhìn hồng y lão nhân đang đứng bên kia sông. Tà váy dài phất phơ trong gió, trông nàng lúc này giống như một nàng tiên đang cưỡi gió mà đi. Nàng vươn tay, đầu ngón tay như ngọc khẽ đón lấy một đóa hoa tuyết. Đóa hoa tuyết vốn mềm mại khi rơi vào tay nàng chợt trở nên cứng rắn và sắc bén, tựa như một lưỡi dao sáu cạnh trong suốt.Hồng ý lão nhân lắc đầu, nói: “ Không nên phí sức, ngươi không phải là đối thủ của ta.” Nữ tử áo trắng buông tay ra, để cho phiến băng hoa xoay tròn bên cạnh mình, tiếp tục đỡ lấy một phiến tuyết hoa khác.“Ngươi rất cố chấp.”Hồng y lão nhân thở dài một tiếng.“Cần gì phải vì một tên nghiệt chủng cùng với một đám tội nhân bị thần bỏ rơi mà chôn thân tại đây.”Ánh mắt nhu hòa của vị nữ tử áo trắng chợt ngưng lại, nàng ngẩng đầu lên, thản nhiên nói : “ Nghiệt chủng mà ngươi nói chính là con trai ta, tội nhân mà ngươi nói chính là chồng của ta cùng với bạn bè của hắn.”“Nhưng sự thật là, chồng của ngươi đã chết, con của ngươi nhất định cũng phải chết.” Giọng của lão nhân giống như hàn băng đang trôi nổi dưới sông, lạnh lẽo mà không có chút cảm tình.“Là vì cái hôn ước kia sao?” Nữ tử áo trắng ngửa đầu nhìn đầy trời hoa tuyết.“Đúng, nhưng cũng không đúng.” Ánh mắt của lão nhân lướt qua nữ tử áo trắng, nhìn về phía sau nàng.Ở phía xa, bảy vị kỵ sĩ áo đen như bảy thanh chiến đao sắc bén, đâm vào truy binh kỵ trận. Kẻ địch chắn đường bọn họ, hoặc là bị kỵ thương xuyên qua người, hoặc là bị trường kiếm trảm bay đầu.Máu tươi tung tóe khắp không trung, chiến mã hí dài, đao kiếm va chạm, kẻ bị thương rền rĩ, tất cả hợp lại thành một bản hòa tấu khiến người nghe run rẩy.Bảy đạo bóng đen mang theo vô tận máu tanh, xáp nhập vào kỵ trận.Nhìn thấy cái nhíu mày của hồng y lão nhân, khóe miệng của nữ tử áo trắng nhếch lên một nụ cười tràn đầy vẻ phong tình vạn chủng.“Mười vị kỵ sĩ, hai mươi vị sĩ quan, qua bảy lần phá vây đã tiêu diệt hơn bốn trăm người của các ngươi. Xem ra giáo đình kỵ sĩ đoàn cũng chỉ biết khi dễ bình dân tay không tấc sắt.”Hồng y lão nhân trầm mặc không trả lời.Loại tranh cãi này đối với hán không hề có ý nghĩa. Huống hồ hắn so với bất kỳ ai đều hiểu rõ hơn hết, đám kỵ sĩ áo đen này là một đám trâu bò như thế nào. Có thể hy sinh bốn trăm người mà đem nữ tử áo trắng cùng với hộ vệ của nàng bức đến tuyệt cảnh như thế này, xem như thành tích của mình cũng không tệ.Quá trình như thế nào không quan trọng, quan trọng là kết quả.Lão nhân thu hồi ánh mắt lại, dừng ở khuôn mặt của tiểu nam hài ốm yếu bên cạnh nữ tử áo trắng. Lại một phiến tuyết hoa được ngưng kết từ ngón tay của vị nữ tử, lượn một vòng rồi phiêu phù quanh thân thể nàng, tựa như một tiểu tinh linh trắng khiết.Ngàn vạn hoa tuyết rơi, xoay tròn trong không trungĐôi mắt của hồng y lão nhân từ từ nheo lại.Sau một lúc, ánh mặt của hắn chợt ngưng trọng, khuôn mặt trong chốc lát bỗng trở nên xanh mét.Nữ tử áo trắng nở nụ cười. Một nụ cười giống như tiên hoa rộ nở, nhất thời cả thế giới chung quanh như ảm đạm thất sắc.Mà xung quanh thân thể của lão kỵ sĩ cùng tiểu nam hài chợt xuất hiện một đoàn bạch quang. Khi mà bạch quang tiêu tán đi, bóng dáng của lão kỵ sĩ cùng với tiểu nam hài cũng biến đâu mất không thấy.“Thần cấp huyễn thuật pháp trục.” Thanh âm của lão nhân cơ hồ đã biến thành tiếng rít.“Không nghĩ được, ngươi dùng chính mình làm mồi nhử, để cho tên nghiệt chủng kia có cơ hội chạy thoát.”Trên mặt lão nhân tràn ngập vẻ xấu hổ pha lẫn phẫn nộ, gào lên : “Làm như thế đáng giá sao?”“Đáng giá.” Trên mặt nữ tử áo trắng lúc này đầy vẻ dịu dàng cùng bình tĩnh. Hoa tuyết bên cạnh nàng tụ lại ngày càng nhiều, từng phiến từng phiến xoay tròn, phản xạ ra thất thải quang mang.“Một tiểu hài tử bị trúng phải “ Độc long chi tiên”, kinh mạch bị hủy, ngay cả đấu khí cũng không thể tu luyện,” Hồng y lão giả rất nhanh chuyển đầu, hừ lạnh một tiếng,” Đùng nói là trốn không thoát khỏi chúng ta, cho dù hắn còn mạng để mà lớn lên, thì đã làm được cái gì?”“Nói như vậy cũng không đúng!” Nữ tử áo trắng ngẩng đầu, ánh mắt u lam mà yêu dị: “Đừng quên, trên thế giới này có một số lực lượng mà đến thần cũng không thể xóa bỏ được.”“Giết.”Ở phía xa, một vị kỵ sĩ áo đen gầm lên, kỵ sĩ thương trong tay đâm xuyên qua người địch nhân. Ngay khi máu tưới từ mũi thương tuôn ra thì, lợi phủ của kẻ địch bên cạnh đã chém vào tay hắn.Nhưng cánh tay của kỵ sĩ áo đen lại không hề đứt rời.Ngay trong tích tắc lợi phủ chạm vào thân hắn, hỏa diễm vốn bám trên áo giáp của hắn như sống dậy, một bên thì cắn nuốt máu thịt, một bên thì tu bổ lại xương cốt vốn đã vỡ vụn. Khi mà cánh tay phải của hắn hoàn toàn biến thành xương trắng thì kỵ sĩ thương trong tay vẫn như cũ hữu lực và kiên định.“Bọn dị đoan chết tiệt.” Sự chú ý của lão giả bị trận chiến này thu hút, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo.Kỵ sĩ áo đen bên trong quân địch mà trùng kích.Cánh tay của họ, đùi, bắp chân, ngực, thậm chí là đầu của họ cũng bị biến thành xương trắng mỗi khi bị lợi phủ chém vào. Mà theo vô số địch nhân không ngừng lao tới, tốc độ tiến lên của họ ngày càng chậm.Thời gian dần qua đi, từng giây, từng giây một.Gió tuyết đầy trời, tiếng đao kiếm càng ngày càng nhỏ đi.Ngay khi những tấm phi phong như hỏa diễm của bảy vị kỵ sĩ hoàn toàn biến mất trong vô tận địch nhân, thì vị nữ tử cũng đã kết xong bông tuyết cuối cùng.Âm thanh chiến đâu hoàn toàn biến mất.Phía sau núi, trừ tiếng người bị thương rên rĩ, tiếng chiến mã hí vang, tiếng người còn sống thở dốc vì sợ hãi thì tất cả chỉ là một mảng yên ắng cô tịch.Nữ tử áo trắng đưa mắt nhìn mảnh vụn màu đỏ rực của những tấm phi phong, rồi đảo mắt nhìn đám truy bnh còn chưa kịp định hồn sau trận kinh sợ, cuối cùng dừng ở trên mặt của hồng y lão giả ở bờ bên kia.“Các ngươi đã có thể ăn mừng thắng lợi…” Nàng nhẹ nhàng nói. Ngẩng đầu lên, ánh mắt nàng giống như xuyến thấu bầu trời đầy tuyết, giống như đã nghe thánh ca từ cánh cổng thiên quốc, “Bất quá đừng quên giữ bí mật, một khi tiết lộ việc hôm nay, thì những năm tháng sau này của các ngươi sẽ phải vĩnh viễn sống trong sự trả thù không ngừng của Pháp Lâm Đốn, vĩnh viễn bị dày vò.”Hồng y lão giả xanh mặt, không có trả lời.Trên đỉnh núi phía xa, các kỵ sĩ truy sát toàn thân đầy máu, ánh mắt tràn ngập vẻ kinh hãi.Mặc dù cho rằng những kỵ sĩ áo đen này là lũ dị đoan, nhưng bọn họ không thể không thừa nhận, những kỵ sĩ tóc đen, mắt đen này, bị bọn hắn truy đuổi thì quả là 1 cơn ác mộng.Bọn hắn, mỗi người đều là quái thai do ma quỷ sinh ra.“Cuối cùng, ta cho các ngươi một lời tiên đoán.” Nữ tử áo trắng lười biếng duỗi lưng một cái.Đồng tử của hồng y lão nhân chợt co rút lại.Trong tầm mắt, một đạo dương quang xuyên thâu mây đen, giống như thánh quang từ cõi thiên đường, đem vị nữ tử cùng với ngàn vạn phiến tuyết đang xoay quanh người cùng nâng lên, lại xoay tròn, tựa như một đóa hồng khiết bạch đang từ từ rộ nở.Một cánh, lại một cánh…………………..Những cánh hoa ấy theo cái duỗi lưng của vị nữ tử tách ra, tách đến mức tận cùng, bỗng nhiên tất cả những cánh hoa đó nhất tề đảo một trăm tám mươi độ trên không trung, bắn ngược trở lại.Một đóa hồng đỏ tươi nở rộ giữa bầu trời tuyết rơi.Cho dù lãnh khốc như hồng y lão giả cũng không nhịn được mà nhắm chặt hai mắt lại, mí mắt kịch liệt run rẩy.Huyết chú!Không ngờ lại là huyết chú! Truyện "Tài Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)Hai từ làm cho người ta không rét mà run này cứ quay cuồng mãi trong đầu hắn. Hắn không thể tin được, trên thế giới này lại có người độc ác với chính mình đến như vậy.Khi hắn mở mắt ra, đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng bên kia sông chỉ còn lại một mảng màu đỏ sẫm.Phía chân trời xa, bài thánh ca từ tòa Thiên Không chi thành kia đã đến hồi kết, Thiên quốc đại môn chậm rãi đóng lại. Một làn gió mát thổi qua, cuốn giọt máu tươi còn đọng lại trong không khí xuống dòng sông đang chảy cuồn cuộn, sáp nhập vào trong bọt nước, biến mất không còn gì nữa.“Mười lăm năm sau, Thiên quốc diệt vong……”Chỉ có thanh âm mềm nhẹ của vị nữ tử áo trắng như đang vang vọng ở bên tai, từ từ nhỏ dần rồi tiêu thất.……………..………………Vật đổi sao dời, thời gian qua đi vùn vụt.Nháy mắt đã mười bốn năm trôi qua.Thảm án trên con sông băng ngày nào dường như đã bị người đời quên lãng, mà cơn phong vân vì trận thảm án này mà diễn ra cũng như trận gió tuyết mùa đông năm ấy, cho dù có mãnh liệt, có dữ dằn cỡ nào, thì khi qua đi, trời quang mây tạnh không còn một chút dấu vết.Chỉ còn một ít câu chuyện, dần dần ca từ trong miệng thi nhân, trở thành đề tài bình luận của bình dân lúc trà dư tửu hậu.Chẳng qua, ở trong long một số ít người, hình ảnh của vị nữ tử áo trắng kia cùng với những kỵ sĩ hộ vệ không hề phai nhạt, mà bởi vì sự tồn tại của huyết chú nên càng ngày càng rõ ràng.Lịch Cứu Rỗi, năm 318Trong một dãy núi phía nam Thánh Tác Lan đế quốc.“Độp độp độp” Vài tiếng vó ngựa lạnh lung mà thong thả vang lên. Một lá cờ màu đỏ trắng xen kẽ được kéo lên, từ từ vươn lên trên đỉnh núiLá cờ bị gió cuốn tung lên, giống như một con giao long đang điên cuồng giãy dụa, muốn thoát khỏi sự trói buộc của cột cờ, rồi lại lần nữa bị kéo trở về, tung bay đón gió. Lá cờ ngày càng lên cao, theo đó, trên đỉnh núi bỗng xuất hiện thân ảnh một gã hồng y kỵ sĩ. Phủ khắp người hắn là một bộ áo giáp bạc sáng loáng, đầu đội ngân khôi. Toàn thân trên dưới chỉ để lộ có một khe hở, bên trong chính là một đôi mắt lạnh như băng.Chiến mã ra sức phi về phía trước, chỉ dừng lại ở vách núi trên đỉnh núi.Cuồng phong trên đỉnh núi vụt qua, thổi tung chiếc áo choàng màu đen tuyền của kỵ sĩ lên, chiếc áo choàng cùng với lá cờ trắng đỏ trong tay đồng thời phấp phới.Lúc này trời vẫn chưa sáng, mặt trời vẫn còn đang ngái ngủ sau rặng núi đằng xa.Trên bầu trời, một vầng trăng màu đỏ như ẩn như hiện sau mấy tầng mây. Núi rừng như đang phập phồng, như cơn sóng tầng tầng lớp lớp. Gió thổi, lá cây gào thét phát ra tiếng xào xạt gầm vang. Từng đợt sóng lá nối tiếp nhau dập dồn từ triền núi này sang triền núi khác, hướng về phía xa xăm mà cuồn cuộn cuốn đi.Trên đỉnh núi, một người một ngựa lại không hề có chút sứt mẻ, thoạt nhìn, có chút giống một bức tượng đá xưa đang đắm chìm trong ánh bình minh.Theo vó ngựa của vị kỵ sĩ, một vài chú chim rừng vốn đang ngủ say bỗng giật mình tỉnh giấc, vỗ cánh bay vút lên chính tầng mấy, hướng về phương xa mà lao đi. Những sinh linh này cảm thấy một mối nguy hiểm rất sâu sắc, từ trên mây nhìn xuống, hàng trăm ngân giáp kỵ sĩ cùng hơn một ngàn tên tùy tùng tựa như một con rồng kim thiết, trầm mặc mà uốn lượn dọc theo sươn đạo.Mà phía sau đại đội kỵ sĩ này, một thôn trang của địa tinh vốn tồn tại hơn trăm năm trong sơn mạch này nay chỉ còn lại khói lửa cùng tro tàn. Bốn phía của thôn xóm, nơi nơi đều là những thi thể nhỏ bé dơ bẩn, máu màu xanh tụ lại thành suối, róc rách chảy xuôi, bay ra một mùi máu tanh nồng nặc.Chim sơn ca ra sức bay cao, đón gió giữa không trung, rồi thu nửa cánh, lao vút về phương xa.Kỵ sĩ cách đỉnh núi ngày càng xa.Khi đàn sơn ca vỗ cánh lượn qua một tòa tuyết sơn cao ngất, thì địa hình trở nên thấp xuống. Rừng rậm bát ngát mênh mông, cỏ xanh phủ đầy những đồi núi trai dài miên mang, ngựa dê thành đàn, tuấn mã rảo bước chạy quanh mục trường, một mảnh ruộng lớn chằng chịt vết xe kéo, dần lui về phía sau.Xa hơn nữa là biển cả bao la, một toàn thành trấn ven biển lại bắt đầu nào nhiệt như mọi buổi sớm, bên cạnh thành trấn là một tòa thành bằng đá khổng lồ, đã xuất hiện trước mắt.Ở nơi đó, mọi người không ai phòng bị

Nhận xét của độc giả về truyện Tài Quyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook