Thiên Xuân Mộng 2
Đánh giá: 9.5/10 từ 2 lượt
Nối tiếp truyện ngôn tình Thiên Xuân Mộng hấp dẫn, Thiên Xuân Mộng 2 của tác giả Winny chắc chắn sẽ khiến độc giả hài lòng:
Sau trận ốm dài ngày, rốt cuộc tôi cũng có thể đứng dậy. Ngoài cửa tiếng *cốc, cốc* thi nhau nối tiếp kéo dài. Tôi bực bội tốc chăn chạy ra mở cửa. Quan sát kĩ càng từ đầu đến đ*t tên phá đám đó, tôi rút ra được một kết luận Siêu cấp đẹp trai. Hắn vừa nhìn thấy tôi thì trợn mắt ngạc nhiên, có cần kinh hãi đến vậy không? Đến nhà người ta mà cứ tưởng tôi đột nhập nhà hắn.
- Có chuyện gì?
- Nghe nói ở đây có một chậu bỉ ngạn?- Hắn ta hơi rướn người vào quan sát căn trọ cũ của tôi. Tôi chặn 2 tay choáng hết cửa đẩy vai hắn ra. Tôi không khách khí đáp:
- Ừ, rồi sao?- Tôi hất mặt, tiện tay vuốt vuốt lại mớ tóc rối. Hắn nhếch mép:
- Là tôi đi du học bỏ quên, tôi đến đây muốn nhận...
*Rầm* Tôi đóng sầm cửa lại thay lời muốn nói, hừ, chậu hoa đó là do tôi tìm thấy. 5 năm qua do tôi chăm sóc, muốn lấy lại là lấy sao? Còn phải xem Tú Anh này là ai đã. Bỏ mặc hắn bên ngoài gọi ý ới, tôi đi súc miệng tỉnh bơ. Lát sau, không khí dần yên tĩnh lại. Tôi lau mặt trước gương, khuôn mặt của hắn lại hiện lên trong đầu, hình như tôi đã gặp hắn ở đâu rồi, quen lắm, lòng ngực đột nhiên đau nhói khó chịu. Chẳng lẽ bị bệnh tym thòng sao ta, chắc hôm nào phải đi khám, để lâu bị thòng tới mắt cá chân thì khổ.
Tôi giở laptop lên, ôi trời, mới bệnh 3 ngày cứ tưởng như 3 thế kỉ, cả đống đơn đặt hàng, chắc hôm nay tôi lại phải tiếp tục ở nhà rồi, lâu lâu muốn siêng năng lên trường cũng không được.
Tôi soạn đơn hàng... Hả? Có 1 địa điểm giao ở Bar Club, tôi thầm cảm thấy không ổn, nhưng đơn hàng giá lại khá cao, tôi suy đi nghĩ lại đành mạo hiểm 1 lần.
Tôi là ai, là Trần Tú Anh xinh đẹp, mưu trí, là tiêu chuẩn con gái của thời hiện đại hahaha :D.
Sau trận ốm dài ngày, rốt cuộc tôi cũng có thể đứng dậy. Ngoài cửa tiếng *cốc, cốc* thi nhau nối tiếp kéo dài. Tôi bực bội tốc chăn chạy ra mở cửa. Quan sát kĩ càng từ đầu đến đ*t tên phá đám đó, tôi rút ra được một kết luận Siêu cấp đẹp trai. Hắn vừa nhìn thấy tôi thì trợn mắt ngạc nhiên, có cần kinh hãi đến vậy không? Đến nhà người ta mà cứ tưởng tôi đột nhập nhà hắn.
- Có chuyện gì?
- Nghe nói ở đây có một chậu bỉ ngạn?- Hắn ta hơi rướn người vào quan sát căn trọ cũ của tôi. Tôi chặn 2 tay choáng hết cửa đẩy vai hắn ra. Tôi không khách khí đáp:
- Ừ, rồi sao?- Tôi hất mặt, tiện tay vuốt vuốt lại mớ tóc rối. Hắn nhếch mép:
- Là tôi đi du học bỏ quên, tôi đến đây muốn nhận...
*Rầm* Tôi đóng sầm cửa lại thay lời muốn nói, hừ, chậu hoa đó là do tôi tìm thấy. 5 năm qua do tôi chăm sóc, muốn lấy lại là lấy sao? Còn phải xem Tú Anh này là ai đã. Bỏ mặc hắn bên ngoài gọi ý ới, tôi đi súc miệng tỉnh bơ. Lát sau, không khí dần yên tĩnh lại. Tôi lau mặt trước gương, khuôn mặt của hắn lại hiện lên trong đầu, hình như tôi đã gặp hắn ở đâu rồi, quen lắm, lòng ngực đột nhiên đau nhói khó chịu. Chẳng lẽ bị bệnh tym thòng sao ta, chắc hôm nào phải đi khám, để lâu bị thòng tới mắt cá chân thì khổ.
Tôi giở laptop lên, ôi trời, mới bệnh 3 ngày cứ tưởng như 3 thế kỉ, cả đống đơn đặt hàng, chắc hôm nay tôi lại phải tiếp tục ở nhà rồi, lâu lâu muốn siêng năng lên trường cũng không được.
Tôi soạn đơn hàng... Hả? Có 1 địa điểm giao ở Bar Club, tôi thầm cảm thấy không ổn, nhưng đơn hàng giá lại khá cao, tôi suy đi nghĩ lại đành mạo hiểm 1 lần.
Tôi là ai, là Trần Tú Anh xinh đẹp, mưu trí, là tiêu chuẩn con gái của thời hiện đại hahaha :D.