Kiều Tàng
Sau một cơn bệnh, Liễu miên Đường mất trí, quên hết mọi chuyện sau khi xuất giá. May mà phu quân Thôi Cửu dung mạo như trích tiên, tình tính ôn lương. Nàng bị bệnh cũng không rời không bỏ, dùng hết gia sản để chữa bệnh cho nàng… Mỗi ngày Miên Đường tỉnh lại trong lòng phu quân đập troai, đều luôn cảm khái: Nàng có tài đức gì mà có thể có phu quân như chàng làm bạn?
Có người nói, năm đó nàng chính là nữ tử khuê các, hiền lương đoan trang, có người nói, năm đó lễ thành hôn giữa nàng và hắn là mười dặm hồng trang, khiến người ta đỏ mắt (ghen tỵ), có người nói, hắn chính là thương nhân sắp phá sản, cần tìm một hiền phụ cần kiệm quản gia…
Miên Đường nhìn khăn tay uyên ương hí thuỷ bị thêu thành con vịt trong tay mình, rồi lại nhìn người nào đó đang ngồi đối diện giả vờ giả vịt gõ bàn tính, bất đắc dĩ nói: “Chúng ta đều ngừng giả vờ lại có được không, Nhiếp Chính Vương?”
Lời của nhóm dịch: Ây Ây Ây Nhiếp Chính Vương đẹp giai quyền thế sao lại lừa một con bé mất trí nhớ làm vợ chứ, thật là bỉ ổi
5 chương mới nhất truyện Kiều Tàng
Danh sách chương truyện Kiều Tàng
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180